HỌC DỞ THÌ NÊN HỌC NGHỀ ĐỂ VÀO ĐỜI MỘT CÁCH TỰ TIN

" Diego là một case (ca) khó. Sau khi tốt nghiệp lớp 12, có đậu mấy ĐH quản trị kinh doanh, vô học được vài buổi thấy tào lao nên bạn không học nữa."

Diego là một case (ca) khó. Sau khi tốt nghiệp lớp 12, có đậu mấy ĐH quản trị kinh doanh, vô học được vài buổi thấy tào lao nên bạn không học nữa. Trình tiếng Anh ở mức độ I là tôi, you là bạn và hết. Mục tiêu đi du học sau 1 năm rưỡi, học ngành gì khoảng 500 triệu đổ lại và yêu cầu tiếng Anh không cao. Thực trạng lúc đó, bạn đang đi bán quần áo ở shop và buôn bán trên mạng, cũng có tiền. Bạn cũng đang "in relationship", tức có hẹn hò yêu đương, bạn đang trong cái bẫy hạnh phúc ngọt ngào của tuổi đôi mươi. Ngày đi làm, tối đi chơi, đời thế mà vui. Nhưng một lần bạn chợt ngộ ra là mình nếu vẫn trong "comfort zone" này mãi thì sẽ chết già một cách vô danh. Như Trịnh Công Sơn viết trong bài "Hát cho người nằm xuống":

"Vùng trời nào đó anh đã bay qua?
Chỉ còn lại đây những sáng bao la.
Người tình rồi quên.
Bạn bè rồi xa.
Ôi tháng năm,
những dấu chân người cũng bụi mờ".

Bạn nghe xong thì hiểu, ý chí và LÝ TƯỞNG SỐNG phải lớn hơn sự tham tiền và nhục cảm đời thường. Cùng lúc với Diego thì cũng 4 bạn khác, mong muốn y chang, hăm hở đi học tiếng Anh, rèn thể lực nhưng sau đó thì thôi, đang đi làm có tiền, nghỉ làm mất tiền ai chịu được. Vả lại đang ở chung với bạn gái, đi xa nó khóc, mất mối giải quyết nhu cầu sinh lý. Rồi tính toán kiểu sợ mất, ban ngày đi làm ban đêm đi học tiếng Anh khiến cơ thể mệt dần đều, chẳng hiệu quả gì. Rồi thôi dẹp, không đi đâu gì nữa, cuối cùng chẳng có nghề gì trong tay, lên mạng đưa mấy câu triết lý, luôn tự an ủi mình là "ai cũng có hướng đi riêng" bên cạnh ly cà phê 4 ngày không rửa, mấy gói mì tôm bóc dở và chục cái bao cao su (đã qua sử dụng) vứt đầy phòng trọ. Số phận là do mình quyết định cả thôi.

Bạn Diego rất hay ở chỗ, cho dù tiền bạc rất nhiều hay ái tình sâu nặng, bạn cũng mạnh dạn tạm thời dừng để theo sự nghiệp, nếu duyên còn thì tình còn. Còn nhỏ quá, nếu không có nghề thì lấy gì đảm bảo cuộc sống của vợ con sau này, chưa kể giúp đỡ cha mẹ, anh em, làng xóm, xã hội....như phận nam nhi vốn phải làm. Mới 19 tuổi, cần phải mạnh mẽ quyết đoán. Bạn tắt FB đi luyện tiếng Anh và thể lực trên núi cao. Ròng rã 1 năm trời, thi IELTS hoài mà cứ môn reading chỉ 4.0, 4.5 vì cứ cầm sách lên thấy chữ tiếng Anh dài dài thì gục đổ xuống bàn và ngáy vang như sấm. Sắp tới hạn nộp hồ sơ cho kỳ nhập học tháng 2/2018 mà bạn vẫn còn chưa có bằng IELTS, may mắn là lúc đó, bạn đã tham gia 1 khoá gọi là English in prison, học tiếng Anh như ở "cách ly Covid" vậy. Chỉ biết học, học và học, hít đất, chạy bộ, dọn dẹp nhà, nấu cơm, trồng rau trồng hoa, học, hít đất, chạy bộ,....Sau đó thì bạn cũng đã thi được 5.5 IELTS, vừa đủ chuẩn vào học ngành du lịch mạo hiểm. Ngành này là ngành ít người học, vì đòi hỏi thể lực cao (leo núi, chèo thuyền, nhảy dù, vượt thác....) và thần kinh ổn định để an toàn tuyệt đối cho bản thân và du khách. Nhưng bù lại thì không cần tiếng Anh hàn lâm. Chỉ cần nghe Jump out mà biết nhảy ra, nghe climb up là lập tức leo lên, kêu climb down là leo xuống....là ĐƯỢC (Riêng đoạn tắt FB để chú tâm vào 1 giai đoạn nào đó, đại đa số đã không làm được vì kém kỷ luật. Nên với đám đông, mơ ước cho vui vậy thôi chứ số phận nó vậy rồi, không cải số được).

Bạn học ở thành phố Nelson, đảo nam của NZL, vừa học vừa đi làm thêm vào các kỳ nghỉ. Sau 18 tháng thì bạn đã tốt nghiệp và được nhận ngay vào một công ty chèo thuyền Kayak lớn, lương 1000 đô (NZL) mỗi tuần, nếu làm thêm cuối tuần thì có thêm phụ cấp, có tháng bạn kiếm được 5000 đô+. Bạn cày cật lực để gửi tiền về trả nợ cho cha mẹ và sau đó thì nhờ mẹ mua một miếng đất ở một hòn đảo hay bờ sông hay bãi biển vắng nào đó để mở trụ sở Diego Adventure Tourism Company sau này (cập nhật là đã mua ở một bãi biển Tam Thanh đẹp nhất Việt Nam).

Hiện bạn Diego bận đi làm từ sáng tới tối mới về, khá mệt nên không thể online hướng dẫn ai, nên có nhờ bạn Đạt (TOCA) này đăng bài giùm, hai bạn sinh năm 1997, đam mê và làm trong ngành. Hai bạn (Toca và Diego) cùng xuất thân từ một lò đào tạo, thay đổi cuộc đời nhờ có ngoại ngữ, thể lực, kỹ năng quan sát, biết lao động chân tay, biết dọn dẹp nhà cửa và quán xuyến chỗ ở chỗ làm. Cả hai đều vui vẻ lạc quan, cái tôi nhỏ, hiểu sâu bản chất sự việc, sẵn sàng quỳ xuống lau giày cho khách, cọ rửa toilet cả ngày không thấy sĩ diện hão, gục đầu nghe chửi nhưng đứng lên vẫn tươi cười phục vụ. Tương lai chắc chắn sẽ là những ông chủ lớn. Chỉ 22-23 tuổi mà thu nhập đã mấy ngàn đô/tháng, và "hộ chiếu xanh vòng quanh thế giới". Biết mình là ai, học dở thì nên học nghề để vào đời, kiếm tiền từ năng lực của mình. ĐH chỉ nên dành cho người giỏi giang, xuất sắc, hàn lâm, đọc ngàn trang sách mỗi tuần...để trở thành trí thức lớn. Chứ bằng cấp ĐH mà chữ nghĩa lèo tèo, đọc dài mỏi mắt, nói chuyện ngơ ngơ, tiếng Anh bập bẹ...thì nhục còn hơn cá nục nữa, vì trình mình không đủ để xứng đáng gọi là kỹ sư, cử nhân, thạc sĩ, tiến sĩ.
Nguồn: Tony Buổi Sáng

LUÔN SẴN SÀNG PHỤC VỤ!

HẰNG NGÀY

7:00AM -10:00PM

Liên hệ

Điện Thoại

0766 771 772